Tác giả: Thị Kim - Thể loại: Ngôn tình,Cổ đại,Ngọt sủng
Ngày cập nhật: 11:29:48 30-08-2019
Lượt xem: 105
Chư vị hồi hộp nhìn lên, tò mò lại chờ mong, hắn đề cử ai? Hầu hết đều đoán là Cung Khanh.
Nhưng Độc Cô Hoàng hậu lại chưa nói là ai ngay, chỉ nói: “Giờ phải làm sao? Số phiếu bằng nhau rồi.”
Mọi người nghe thế liền rõ ràng ngay lập tức, Mộ Thẩm Hoằng đã bầu cho Kiều Vạn Phương.
Quá nửa các cô nương hụt hẫng như rơi xuống vực sâu ngàn trượng.
Có người bắt đầu nghĩ, thì ra người hắn thích là Kiều Vạn Phương. Có người bắt đầu nghĩ, thì ra hắn không thích Cung Khanh. Cũng có người bắt đầu nghĩ, tại sao người hắn thích không phải ta!
Nhưng cũng có một người bắt đầu nghĩ, thật tốt quá, người hắn bầu không phải ta. A di đà Phật.
Lúc này, Tiết Giai cười hì hì một tiếng nói: “Dì, còn một người chưa đề cử?”
A Cửu cũng cười nói: “Thẩm đại nhân cũng đề cử một người đi.” Cô ta cười cứng nhắc nhìn người mình thích, ngoài mặt tươi rói mà trong lòng giá băng. Hừ hừ, ngươi bầu cho ai ta sẽ “chăm sóc” cô ta thật chu đáo. Thẩm đại nhân, nhanh bầu đi.
Thẩm Túy Thạch sống từng đấy năm, đây là lần đầu tiên bị vây quanh bởi một phòng toàn gian nhân thế này, hắn rất quẫn bách. Vị Thái tử điện hạ bên cạnh thì như không bị hai mấy người đẹp tác động mảy may, mặt không đổi sắc, điềm tĩnh thanh tao lịch sự đưa cho hắn một tờ giấy: “Chuyện gì đến sẽ đến, bình tĩnh mà đối mặt, cậu cũng nhập gia tùy tục đề cử một người đi.”
A Cửu cười “quan tâm”: “Thẩm đại nhân không biết tên cũng không sao, viết số cũng được.” Cô ta như thợ săn đang rình con mồi sập bẫy, lòng nhe răng múa vuốt: thông minh một chút, ngươi nên bầu cho người xấu nhất, nếu dám bầu cho một tiểu thư xinh đẹp, vậy thì ngươi chết chắc, không, cô ta chết chắc rồi!
Thẩm Túy Thạch bị áp lực, không thể làm gì khác hơn là cầm bút viết.
Độc Cô Hoàng hậu nhận tờ giấy, ngạc nhiên thấy hắn không viết số mà viết một cái tên rất rõ ràng: Cung Khanh.
A Cửu vô cùng quan tâm hắn sẽ đề cử ai, lập tức đi tới nhìn. Vừa nhìn thì căm giận bốc thẳng lên đỉnh đầu, hắn không chỉ đề cử Cung Khanh, còn viết rõ ràng tên cô ta chứ không phải số! Sao hắn lại biết cô ta? Sao còn biết cả khuê danh?
A Cửu tức muốn nhảy dựng lên tại chỗ, nhưng vẫn muốn giữ hình tượng đoan trang cao quý thục nữ trước mặt Thẩm Túy Thạch, vì vậy kiềm chế lửa giận, hung tợn trừng mắt nhìn Cung Khanh, hận không thể dùng ánh mắt giết người.
Cung Khanh đã dự cảm được Thẩm Túy Thạch sẽ viết tên ai, vừa cúi đầu né tránh ánh mắt giết người của Cửu Công chúa, vừa lên tinh thần cho màn tính sổ của cô ta.
Đối với việc Thẩm Túy Thạch biết Cung Khanh Độc Cô Hoàng hậu cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ một chút liền hiểu, nhất định là Cung Cẩm Lan mời hắn đến nhà, tân khoa Trạng nguyên được mời ăn cơm là chuyện bình thường, chẳng có gì lạ, nhưng Thẩm Túy Thạch lại biết khuê danh của con gái Cung Cẩm Lan, vậy chắc là có ẩn tình gì rồi. Lòng Độc Cô Hoàng hậu mơ hồ nảy sinh sự không hài lòng.
An phu nhân hoàn toàn không biết tâm sự hai mẹ con Độc Cô Hoàng hậu, nhìn thấy Thẩm Túy Thạch không bầu cho Kiều Vạn Phương hay Hứa Cẩm Ca, liền hỏi nhỏ: “Nương nương, việc hoa thần quyết định thế nào đây?”
Hai người cùng số phiếu.
A Cửu đang ôm một cục tức nói luôn: “Để Hướng Uyển Ngọc, Chương Hàm Kha, Lý Sùng Minh, Vạn Băng Oánh bầu thêm một lần.”
Bốn người liền đỏ mặt tía tai. Cửu Công chúa giận cá chém thớt không để cho bọn họ chút thể diện nào, không chút lưu tình vạch trần bọn họ.
Mộ Thẩm Hoằng ra vẻ không biết gì, cười hỏi: “Không phải đã bầu chọn rồi sao?”
Cửu Công chúa hừ lạnh: “Tự bầu cho mình, không tính.”
Bốn vị cô nương chỉ hận không thể tìm thấy cái lỗ nẻ để chui xuống, Độc Cô Hoàng hậu liền hiểu con gái mình đang giận cá chém thớt.
Vì vậy, Minh Vũ bày lên trước mặt bốn vị giai nhân bộ giấy bút mực mới.
Thu lại phiếu bầu, cả bốn người đều bầu cho Kiều Vạn Phương, bởi vì Thái tử đã bầu cho cô ấy.
Độc Cô Hoàng hậu cười nói: “Vậy hoa thần năm nay là Kiều tiểu thư.”
Kiều Vạn Phương đứng dậy tạ ơn, vô cùng duyên dáng yêu kiều.
Mộ Thẩm Hoằng cười nhìn giai nhân đang cúi đầu, rốt cục cũng thấy nàng có cảm xúc, dù là vẻ phiền não. Là anh trai, hắn hiểu rất rõ A Cửu không phải người tiết kiệm dầu đốt đèn.
Hắn nhếch môi cười một tiếng, đứng dậy nói: “Nếu đã chọn được hoa thần, nhi thần xin cáo lui trước.”
Độc Cô Hoàng hậu nói: “Ta cũng mệt rồi. An phu nhân, ngươi thu xếp chuẩn bị cho lễ hội hoa.” Dứt lời, Hoàng hậu đứng dậy cùng Mộ Thẩm Hoằng ra khỏi Hiệt Phương các.
A Cửu theo sau Độc Cô Hoàng hậu, lúc gần đi, không quên hung hăng trừng mắt với Cung Khanh đang cúi đầu.
Độc Cô Hoàng hậu đi vài bước, hỏi nhỏ con trai: “Con thích Kiều Vạn Phương sao?”
Mộ Thẩm Hoằng đáp: “À không.”
“Vậy tại sao lại chọn cô ấy.”
Mộ Thẩm Hoằng nở nụ cười thanh tao lịch sự: “Con thấy cô ấy kém Hứa Cẩm Ca một phiếu, vì thế bầu.”
Độc Cô Hoàng hậu: “…” Ngươi sợ thiên hạ chưa loạn đúng không.
Mộ Thẩm Hoằng thấy Độc Cô Hoàng hậu đanh mặt, liền cười nói: “Mẫu hậu thích ai thì cứ chọn, cần gì phải hỏi ý của nhi thần.”
“Ngươi!”
“Nhi thần có việc đi trước.”
Thẩm Túy Thạch cũng khom người thi lễ: “Thần cáo lui.”
A Cửu lập tức lên tiếng bằng giọng điệu vừa yêu vừa hận: “Thẩm đại nhân chờ một chút, ta có chuyện muốn hỏi.”
“Công chúa mời hỏi.” Thẩm Túy Thạch khom lưng thi lễ, mặt không đổi sắc nhìn đôi mắt ghen tuông của A Cửu.
Mộ Thẩm Hoằng không biết Thẩm Túy Thạch đọc sách nhiều nên có phần ngu ngơ mặt tình cảm, lại cho là hắn đang giả vờ đần độn, tóm lại có thể bình tĩnh không sợ sệt như thế rất có khí khái nam nhi, rất hấp dẫn người khác, đặc biệt là tiểu cô nương được chiều thành hư như A Cửu, từ nhỏ đến lớn cô ta quen được nịnh bợ, muốn gì có nấy, Thẩm Túy Thạch không rung động trước quyền lực chỉ làm cô ta thêm mê muội.
A Cửu hầm hừ nói: “Ta muốn hỏi Thẩm đại nhân, nhiều tiểu thư như vậy, tại sao lại chỉ bầu cho Cung Khanh.”
Vẻ bình tĩnh của Thẩm Túy Thạch sụp đổ trong nháy mắt, mặt hắn đỏ bừng. Nếu hắn duy trì bình tĩnh mặt không đổi sắc thì không sao, nhưng vô duyên vô cớ đỏ mặt chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, khiến ngọn lửa ghen tức trong lòng A Cửu bùng lên gấp trăm lần.
“Cô ấy là ân nhân cứu mạng của vi thần, vì thế vi thần bầu cho cô ấy, huống chi vi thần không biết ai trong số các tiểu thư còn lại, chỉ biết duy nhất một người là Cung tiểu thư.”
“Ân nhân cứu mạng?” A Cửu ngây ngốc, nhíu mày, “Đại nhân nói xem chuyện là thế nào?”
Thẩm Túy Thạch liền kể lại chuyện Cung Khanh bỏ hai mươi lạng bạc mua mấy quyển sách sáu năm trước.
Mộ Thẩm Hoằng thấy ngực đau nhói, thật là như kịch, tiểu thư cứu giúp thư sinh nghèo khó, cuối cùng thư sinh đỗ đạt vinh quang rước tiểu thư làm vợ.
A Cửu nghe xong cũng lo lắng như hoàng huynh, ngoa ngoắt ép hỏi: “Đại nhân định báo đáp thế nào?”
Chuyện này… Thẩm Túy Thạch nhất thời bối rối, việc này không phải ta nghĩ báo đáp như thế nào, mà là có thể báo đáp như thế nào.
A Cửu thấy hắn trầm mặc, tức càng thêm tức, rõ ràng là thái độ lấy thân báo đáp.
“Thẩm đại nhân là rường cột nước nhà, ta thân là Công chúa, tất phải phân ưu cùng Thẩm đại nhân, chuyện này đại nhân không cần bận tâm nữa, ta sẽ thay Thẩm đại nhân báo đáp thật tốt.” A Cửu phẩy tay bỏ đi.
Thẩm Túy Thạch ngẩn ra, mơ hồ cảm giác không ổn, rõ ràng là chuyện riêng của hắn, vì sao A Cửu phải nhúng tay?
Liên tưởng đến chuyện Cung Cẩm Lan đột nhiên thay đổi thái độ với hắn, còn có lời nhắc nhở uyển chuyển của Tương Đồng Trinh, hắn liền hiểu ra tất cả. Giữa tiết xuân ấm áp mà hắn như rơi vào hầm băng lạnh lẽo. Thì ra là thế.
A Cửu đùng đùng nổi giận trở lại Hiệt Phương các, An phu nhân vừa thu xếp xong chuyện lễ hội hoa, các vị giai nhân bắt đầu ra về.
A Cửu bước nhanh, đón đầu Cung Khanh, lạnh lùng hỏi: “Ta có lời hỏi ngươi.”
An phu nhân không rõ nội tình, thấy thái độ hùng hổ của Cửu Công chúa liền ra hiệu cho cung nữ lui xuống.
Chư vị giai nhân thức thời cáo lui.
Cung Khanh không hề ngạc nhiên với sự trả thù của A Cửu, cung kính thi lễ: “Công chúa mời hỏi.”
“Ngươi đã cứu Thẩm Túy Thạch như thế nào?”
Cung Khanh liền kể lại chuyện năm đó từ đầu chí cuối, cuối cùng bổ sung một câu: “Nếu Thẩm Trạng nguyên không đề cập tới thì tôi đã quên từ lâu.” Tỏ vẻ từ sau lần đấy hai người chưa từng gặp mặt.
An phu nhân nghe thế mới hiểu nguồn cơn khiến Cửu Công chúa bực bội, bà ta kề tai A Cửu nói thầm: “Khi đó cô ta mười tuổi, Thẩm Trạng nguyên mười ba.”
Cửu Công chúa nghe xong mới thấy thoải mái hơn. Bởi vì tuổi đó thực sự không thể nảy sinh tình ý gì.
“Hôm đó hắn đến phủ nhà ngươi làm gì?”
“Để cảm tạ ân tình của mẫu thân tôi, muốn trả lại hai mươi lượng bạc kia.” Cung Khanh cố gắng dùng lời gạt mình qua một bên.
“Ngươi muốn nhận sao?”
“Không.”
A Cửu nhíu mày: “Tại sao không muốn?” Không nhận tức là có ý “dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng”. Muốn nhận thì mới là hai bên không nợ nần gì nhau, không dính dáng gì nữa.
Cung Khanh lập tức nói: “Vậy thần nữ về nhà sẽ nhận.”
A Cửu lườm: “Ngươi muốn tìm cớ gặp hắn?”
“Vậy thần nữ để người hầu đi nhận.”
“Có phải ngươi có ý nghĩ không an phận với hắn?”
Cung Khanh: “… Không.”
A Cửu hừ một tiếng: “Thách ngươi cũng không dám.”
Cung Khanh: “…”
“Sau này không cho ngươi gặp hắn nữa.” Đối mặt tình địch, A Cửu hoàn toàn vứt bỏ hình tượng công chúa, hóa thân làm một thiếu nữ đáo để cậy quyền thế không nói lý lẽ, lòng dạ hẹp hòi.
“Vâng.”
“Viết một phong thư, để An phu nhân giao cho hắn, nói rõ sau này không gặp mặt nữa.”
Cung Khanh: “…”
A Cửu đến trước bàn rút một tờ giấy đỏ, đập bộp xuống trước mặt Cung Khanh, “Viết đi!”
Phụ nữ ghen tuông thật ghê gớm đáng sợ, Cung Khanh thầm cười khổ không thể làm gì khác hơn là cầm bút, viết mấy chữ, gấp tờ giấy lại, giao cho An phu nhân.
“An phu nhân, phái người đến kho lấy hai mươi lạng bạc giao cho cô ta.”
A Cửu giơ tay đã hạ được một tình địch triệt để, cảm thấy bản thân rất có khí phách bá vương. Cô ta vênh mặt, ngạo nghễ nói: “Từ nay về sau, ngươi và Thẩm Túy Thạch không còn liên quan.” Dứt lời, phẩy tay áo bỏ đi.
Cung Khanh: “…”
Mộ Thẩm Hoằng trở lại Đông Cung, tiếp tục đánh cờ cùng Thẩm Túy Thạch.
Đây là nhiệm vụ bí mật Tuyên Văn Đế sai hắn âm thầm khảo sát, để Mộ Thẩm Hoằng tiếp xúc với Thẩm Túy Thạch, tìm hiểu xem người này đảm đương trọng trách được không, có thích hợp làm phò mã của A Cửu không.
Khi nãy hai người đang đánh dở ván cờ thì bị thỉnh đi đề cử hoa thần, giờ tiếp tục.
Thẩm Túy Thạch vừa hạ một con cờ, Lý Vạn Phúc đi vào bẩm báo: “Điện hạ, An phu nhân cầu kiến.”
Mộ Thẩm Hoằng cầm một con cờ, gật đầu.
An phu nhân cầm một tờ giấy viết thư, thi lễ với Mộ Thẩm Hoằng, đưa thư cho Thẩm Túy Thạch, cười nói: “Thẩm đại nhân, vừa rồi Công chúa đã ban cho Cung tiểu thư hai mươi lượng bạc, trả hộ đại nhân số bạc mắc nợ năm xưa. Cung tiểu thư có viết một phong thư, nhờ lão thân giao tới tay Thẩm đại nhân.”
“Đa tạ phu nhân.” Thẩm Túy Thạch đứng dậy nhận thư, mở ra đọc lòng liền chết lặng.
Mộ Thẩm Hoằng nhìn lướt qua, thấy trên tờ giấy viết thư màu hồng nhạt chỉ viết một câu: “Xuân miên bất giác hiểu” .
Lạ ở chỗ, chữ “giác” chỉ viết nửa trên, không viết nửa dưới. (nửa dưới chữ “giác” là chữ “kiến”, ý là “bất kiến” – “không gặp”)