Tác giả: Thị Kim - Thể loại: Ngôn tình,Cổ đại,Ngọt sủng
Ngày cập nhật: 11:35:20 30-08-2019
Lượt xem: 94
Độc Cô Đạc hoảng sợ, “Đây là trong cung.”
“Chính vì đang ở trong cung mới có cơ hội này, không phải anh vẫn luôn tâm tâm niệm niệm đến cô ta sao? Giờ cơ hội ngay trong tầm tay.”
“Ta …”
Tiết Giai nhíu mày: “Thế nào, anh không dám?”
Độc Cô Đạc bị Tiết Giai khích tướng đến đỏ mặt, vừa kích động vừa do dự vừa khiếp đảm.
Tiết Giai cười một tiếng: “Anh có phải là đàn ông không đấy?”
Độc Cô Đạc nói: “Không phải là ta không dám, ta sợ sau này nàng hận ta.”
Tiết Giai ném cho hắn một cái nhìn khinh thường, châm chọc: “Chỉ cần thành người của anh, sau này tất có thời gian dỗ dành, chiếm được thân xác cô ta rồi hãy nói. Mà với cái tính ẻo lả của anh, đừng nói Cung tiểu thư, em còn thấy khó coi nữa là, không có chút nam tính nào cả.”
Độc Cô Đạc bị khích tướng đến tâm huyết trào dâng, máu như chảy cuồn cuộn trong huyết quản, tim đập dồn dập hơn.
“Hoa xinh phải bẻ liền tay. Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô (*). Em đi trước tách cung nữ kia, muốn làm hay không anh tự quyết định. Nếu là một người đàn ông thì đừng hối hận.” Tiết Giai ném lại mấy câu, xoay người đi thẳng.
Độc Cô Đạc đứng tại chỗ, nghĩ đến dung mạo như hoa như ngọc của Cung Khanh, má hồng môi mọng, thắt đáy lưng ong, lòng liền rung động, một luồng tà hỏa bùng lên thiêu đốt.
Đúng, chỉ cần gạo nấu thành cơm, nàng không còn cách nào ngoài việc nhận mệnh mà gả cho hắn, về phần hắn, cùng lắm là bị Hoàng hậu mắng chửi một phen, nhưng so với một đời ôm mỹ nhân trong vòng tay thì có sá gì.
Cung Khanh vẫn còn một chút tỉnh táo ít ỏi, nhưng người mềm nhũn không còn sức lực, nhẹ bẫng như lông hồng. Trước mắt chỉ toàn hào quang ngũ sắc, sáng chói mê ly, tựa như cảnh tiên, lạ kỳ mê mẩn.
Ở góc hành lang treo một đèn cung đình, dưới ánh mặt trời, tựa như một áng mây hồng, lóng lánh lung linh, nàng không kiềm chế được ý nghĩ đưa tay kiểm tra.
U Lan thấy nàng với đèn treo, sợ hãi vội giữ tay nàng, “Cung tiểu thư cô đừng động mà, em không giữ được cô mất.”
Người say rượu khỏe hơn bình thường rất nhiều.
Cung Khanh chỉ biết áng mây kia đẹp quá, nếu không giữ lại nó sẽ trôi đi.
Nàng kiễng chân, giơ tay, U Lan vội vàng ôm ngang lưng nàng, nhưng nàng khỏe hơn, kéo cả U Lan lao tới trước, rầm một tiếng, U Lan va đầu vào cột, trước mắt tối sầm, theo bản năng buông tay. Cung Khanh hai chân mềm nhũn, sẽ ngã ngay tức khắc.
Một cánh tay kịp thời giữ Cung Khanh lại.
U Lan thấy là Thái tử điện hạ, vội xin lỗi luôn mồm.
Cung Khanh hoàn toàn không biết ai đã đỡ mình, giằng tay hắn ra sẵng giọng: “Buông.”
Mộ Thẩm Hoằng nhìn người đẹp kiều diễm trong tay, cười hỏi: “Nàng muốn cái gì?”
Cung Khanh không thèm để ý đến hắn, chỉ lảo đảo với đến áng mây hồng, có hơi men, dáng người nhẹ nhàng như Phi Yến múa trong lòng bàn tay.
Nếu hắn buông tay, chỉ sợ nàng sẽ bay cùng làn gió.
“Buông tay ra.” Nàng lườm hắn, mị nhãn như tơ, làn thu ba uyển chuyển, ngây thơ thuần khiết.
Mộ Thẩm Hoằng không nhịn được mà nở nụ cười.
Lý Vạn Phúc đi sau cũng không nhịn được mà cười thầm. Dáng vẻ nũng nịu ngây thơ này Cung tiểu thư làm sao có người đàn ông nào chống đỡ được.
Mộ Thẩm Hoằng giơ tay tháo đèn treo, “Nàng muốn thứ này sao?”
Cung Khanh giơ tay nhận lấy, lại phát hiện đèn treo nặng trịch, “Không phải mây.” Nàng dẩu môi, thẳng tay quăng đi, tư thế rất uyển chuyển, đèn thủy tinh vỡ choang trên bậc thềm.
U Lan sợ muốn chết, liệu có phán thành tội bất kính với Thái tử? Cung tiểu thư cô không chán sống chứ.
Kỳ lạ ở chỗ, Thái tử điện hạ không chút bực bội, chỉ cười: “Ta sẽ dìu nàng, ngươi lui đi.”
U Lan ngẩn ra, thức thời cáo lui .
Giờ U Lan không lo cho mạng Cung tiểu thư, U Lan lo cho trinh tiết Cung tiểu thư.
Mộ Thẩm Hoằng bế bổng Cung Khanh lên ra khỏi ngự hoa viên.
Lý Vạn Phúc tự nhủ: Hoàng thượng anh minh, để Thái tử điện hạ tập võ từ nhỏ thật chí lý.
Buồng ấm bày biện xa hoa tao nhã, hệ thống sưởi sàn ấm sực, cành mai cắm trong bình ngọc lặng lẽ tỏa u hương. Cung Khanh nằm xuống liền phát ra một tiếng thở dài, dáng vẻ ngây thơ nũng nịu như một con mèo con.
Tiết Lâm Phủ lại bị triệu đến, vừa nghe là sắc cho Cung tiểu thư một chén canh giải rượu lòng liền thổ huyết, chuyện vặt vãnh này cũng gọi đến lão phu, thật là giết gà dùng dao mổ trâu.
Mặt Cung Khanh đỏ một cách rất bất thường. Tiết Lâm Phủ nhíu mày nhìn một chút, nói: “Hồi điện hạ, theo vi thần thấy, bệnh trạng này của Cung tiểu thư không giống say rượu.”
Mộ Thẩm Hoằng sợ run một phen, bốn tiểu thư trong tiệc uống rượu rồi mất kiểm soát, tất nhiên hắn cũng nhận định là Cung Khanh tửu lượng kém.
Vừa nghe Tiết Lâm Phủ nói vậy, hắn liền nghiêm mặt nói: “Ông bắt mạch xem thế nào?”
Tiết Lâm Phủ bắt mạch một hồi, hỏi: “Cung tiểu thư vừa rồi đã ăn gì?”
Mộ Thẩm Hoằng nhìn Lý Vạn Phúc gật đầu, Lý Vạn Phúc lập tức bê đến một miếng bánh hoa và một ly rượu.
Tiết Lâm Phủ quan sát kỹ miếng bánh hoa, kề mũi ngửi, lại nghiền ra, hòa vào nước. Tiếp theo dùng ngân châm nhúng vào nước hòa bánh, rồi lại nhúng sang rượu.
Sau khi thử đến bốn cây ngân trâm, Tiết Lâm Phủ nói: “Hồi điện hạ. Trong bánh hoa này có thôi tình dược. Trong rượu cũng pha thêm mấy loại dược vật, vừa là giải thôi tình dược, vừa là làm đầu óc mê man.”
Mộ Thẩm Hoằng nhíu mày. Bánh hoa là Hoàng hậu sai ngự thiện phòng làm dâng lên, rượu là rượu ủ trong cung, ai sẽ nhúng tay hạ dược? Hay chính xác hơn, ai mới có cơ hội làm trò? A Cửu? Tiết Giai? An phu nhân? Hay là mẫu hậu?
Lòng hắn nặng trịch, không tỏ thái độ gì nói: “Nếu ăn bánh rồi uống rượu chẳng phải là giải được thôi tình dược?”
“Đúng thế. Nhưng vi thần có thể khẳng định, Cung tiểu thư trúng thôi tình dược chứ không phải say rượu.”
“Ý của ông là nàng không uống rượu?”
“Chuyện này vi thần không rõ, đại khái không uống.”
“Ông lui ra đi, đến cung Minh Hoa xem mấy tiểu thư kia tình hình thế nào.”
Lý Vạn Phúc lập tức lui ra cùng Tiết Lâm Phủ, còn chu đáo đóng cửa hộ Thái tử điện hạ, sau đó phất tay cho nội thị canh cửa lui đến cự ly thích hợp, để tránh nghe thấy âm thanh không nên nghe.
Làm thuộc hạ là phải lĩnh hội được tâm tư của lãnh đạo.
Trong phòng im ắng, chỉ có làn hương trầm lượn lờ, Mộ Thẩm Hoằng cúi người nhìn mỹ nhân dưới thân.
Nàng gối lên tay hắn, đóa phù dung thêu trên tay áo vừa vặn áp lên má nàng, má hồng môi mọng, hàng lông mày như vẽ, là ba nghìn sủng ái của trời cao dồn vào một thân.
Hắn không kiềm chế được đưa tay vuốt ve da thịt nõn nà, cảm xúc láng mịn nõn nà, khiến trái tim cũng tan chảy.
Ngón tay khẽ mơn man đến bên làn môi, nàng đột nhiên liếm đầu ngón tay hắn, như một dòng điện chạy qua ngón tay, một luồng kích động không thể khống chế bùng lên, quả là khảo nghiệm khả năng kiềm chế bản thân.
Hắn hít một hơi thật sâu, nâng đầu nàng lên, đặt trong khuỷu tay. Nàng nũng nịu nỉ non: “Nóng quá.”
Lòng hắn thầm dứt khoát liền thấy cơ thể cứng vững.
Nàng vẫn nửa tỉnh nửa say, cảm giác như trong lò lửa, nóng bức khó chịu, vì vậy tay đặt lên cổ, nghĩ muốn cởi nút áo trân châu.
Như thể đã có người cởi hộ nàng từ trước đó, cổ áo mở ra, lập tức có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, nàng thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo cánh tay ai đó muốn cởi tiếp.
Cánh tay kia chần chừ chốc lát, chiều theo ý nàng.
Nàng vẫn muốn cởi tiếp, nhưng éo le là viên trân châu thứ tư lại nằm ngay trên bầu ngực.
Cánh tay kia lại chần chừ lần nữa, nàng bất mãn sẵng giọng: “Nhanh đi.”
Làm quân tử hay làm tiểu nhân? Thật là sự lựa chọn khó khăn. Cuối cùng, cánh tay kia quyết định tạm thời làm quân tử, tiểu nhân chờ cơ hội sau.
Nàng chờ đợi mãi không có được cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, mở mắt không vui, đôi mắt to tròn ầng ậc nước, như nhấn chìm người đối diện. Trước mắt là một khuôn mặt tuấn tú mơ hồ, không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc.
Nàng mơ mơ màng màng hỏi: “Ngươi là ai?”
“Nàng không nhận ra ta sao?”
Hắn cười cười, dí mặt sát hơn.
Nàng mở trừng hai mắt, nỉ non một câu: “Ngươi rất giống hắn.”
Hắn dịu dàng hỏi: “Giống ai?”
“Hắn chứ ai.” Nàng khẽ hừ, không muốn để ý đến hắn, chỉ muốn nhắm mắt ngủ tiếp.
“Rốt cuộc là ai.”
Hắn khẽ véo lên bầu má đỏ bừng của nàng.
Nàng quay đầu né tay hắn, hắn không buông tha, lại véo mũi nàng, nàng không thể làm gì khác hơn là phun ra câu trả lời: “Thái tử.”
Hắn cười một tiếng, “Nàng rất ghét hắn?”
“ừm.”
“Tại sao?”
“Bởi vì… ” Nàng cắn đôi môi đỏ mọng, không nói tiếp.
Hắn dùng ngón tay xoa môi nàng, dịu dàng dỗ dành: “Nói đi nào, tại sao ghét hắn?”
Nàng từ từ nhắm hai mắt nỉ non: “Tại sao phải nói với ngươi?”
Hắn nửa thật nửa giả cười: “Nàng nói cho ta, ta sẽ nói lại với hắn, để hắn không làm chuyện đáng ghét nữa.”
Thật sao? Nàng hừ: “Hắn hay trêu ta.”
Hắn cười phì: “Vậy nàng cũng trêu hắn đi.”
Cái đồ tối kiến, không đáng tin! Nàng ngang ngược hừ một tiếng phớt lờ hắn, càng lúc càng thấy nóng bức, một luồng nhiệt thiêu đốt nàng, nàng cần thứ gì mát mẻ hạ nhiệt, tay vô thức sờ loạn, dường như tìm được một chỗ mát mẻ nào đó, là cổ của hắn, đưa tay thăm dò vào trong, đi xuống, thật là một khối ngọc tốt, nàng muốn áp người vào hạ nhiệt.
Ai đó bị tập kích bất ngờ bỗng cứng người, “người” và “con” giao chiến.
Chén rượu ở trên bàn nhỏ bên cạnh, uống vào là giải được thôi tình dược, hắn cầm lên rồi lại đặt xuống.
Nên chăng… để bản thân làm thuốc giải cho nàng?
(*) Kim Lũ Y – Đỗ Thu Nương – người dịch: không rõ
Áo vàng chàng tiếc mà chi
Tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai
Hoa xinh phải bẻ liền tay
Chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.